Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

Em sẽ quên anh vì...yêu anh

. Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

Em biết, trái tim không phải để suy nghĩ. Trái tim để yêu thật thà, để rung cảm theo cách của nó. Thế nên, nhiều lần em cứ đem lý lẽ của lý trí để nói với trái tim mình rằng "Không được yêu anh". Vì sao ư? Vì anh không thuộc về nơi đây. Anh giống như ngọn gió giao mùa, đến rồi đi rất vội.


Anh được biệt phái đến thành phố biên cương xinh đẹp này công tác với thời hạn một năm. Tám tháng đã trôi qua rồi, chỉ còn lại quãng thời gian ngắn ngủi nữa thôi. Thế nhưng, có những điều diễn ra lại không như ta dự định. Giống như ta không dự định được một ngày nào đó mình gặp rồi yêu một người vậy. Một ngày nắng đẹp, có hai kẻ xa lạ cùng phải đến tham dự một cuộc họp- một cuộc họp đã cho hai kẻ xa lạ ấy gặp rồi quen nhau.

Khi ra về, anh nhắn: "Hôm nay anh vừa làm người giữ đồ, vừa làm xe ôm cho em đấy nhé. Lúc nào rảnh, anh mời em uống cafe". Và không đợi đến thời gian rảnh nào xa xôi. Tối đó em nhận lời đi uống nước cùng anh. Anh gọi nâu nóng. Em uống chanh leo - thứ nước uống chẳng có gì liên quan đến cafe cả. Vậy mà em lại mất ngủ.

Em chưa biết đặt tên cho mối quan hệ này là gì vì nó chỉ mới bắt đầu. Những buổi tối thứ 2, thứ 3 em vẫn thường nằm nhà đọc sách, nghe nhạc giờ lại chuyển thành những buổi tối đi dạo quanh công viên thơ mộng cùng anh. Dự báo thời tiết đưa tin cơn bão số 6 sẽ gây mưa vừa đến mưa to vào tối nay. Anh vẫn rủ em đi dạo. Lạ thật! Em cũng lạ nữa. Sao lại nhận lời anh chứ. Rồi trời cũng đổ mưa thật. Cơn mưa lất phất, hắt những giọt nước liêu xiêu rồi rào rào đổ xuống. Mưa! Những bước chân tránh mưa tíu tít. Không có gì để che đầu, anh lấy tay che cho tóc em khỏi ướt. Mưa đưa hai đứa gần nhau hơn. Mưa cứ nhẹ nhàng như thể một cái cớ dịu dàng để lần đầu tiên tay anh chạm nhẹ vào tay em. Anh nói "Lần sau đi dạo, anh lại mong trời đổ mưa!"

8 ngày quen anh, em đã có những cảm xúc rất lạ. Kỷ niệm cứ nhiều thêm từng ngày như kỷ niệm đã có từ rất lâu rồi vậy. Đã có lúc, trái tim em nhen lên một ước mơ thật đẹp - cho anh và cho em. Nhưng lúc đó, lý trí trong em lại lên tiếng nhắc nhở trái tim mình rằng: "Đừng hy vọng sẽ không phải thất vọng".

Sao mình lại gặp nhau vào thời điểm này, khi thời gian biệt phái của anh sắp kết thúc? Rồi anh sẽ về lại thủ đô - nơi anh có sự nghiệp, có bạn bè và em hơi bất ngờ khi biết nơi ấy còn có một người con gái đã chờ đợi anh 8 năm. 8 ngày quen anh của em sao có thể so với 8 năm của người ấy?

Em sẽ quên anh vì...yêu anh, Bạn trẻ - Cuộc sống,

Khi biết được điều đó, em đã không cho phép mình quý anh thêm một chút nào nữa. Anh đã có một người yêu anh nhiều đến thế. Em có là gì đâu. Và em tôn trọng chị ấy. Lý trí bảo em nói với anh rằng: "Em sẽ không đi dạo cùng anh, không trò chuyện, không gặp, không trả lời tin nhắn và sẽ thôi không nhớ về anh nữa!". Lý trí không cho phép trái tim em yêu người yêu của người ấy.

Dù thế, em cũng không có cách gì bắt trái tim mình thôi không rộn ràng dù chỉ là khi nhận được tin nhắn của anh mỗi sáng thức giấc. Em chưa yêu anh nhưng em sợ rồi mình sẽ yêu anh một ngày nào đó. Vì em đã rất quý anh! Rất vui mỗi khi chuyện trò cùng anh.

Hôm anh trả chiếc ô tím đã mượn em khi trước, em không thể tránh mặt anh được nữa. Em nhận ô rồi chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi anh, khỏi ánh nhìn của anh. Anh đã ôm em thật chặt vào lòng. Anh không nói gì nhưng em hiểu hết. Những lời anh chọc cho em cười khi mình quen nhau, những viên ô mai chua cay ngọt mặn anh tặng, rồi cả nụ hôn bất ngờ anh trao... cứ làm nước mắt em nhạt nhoà như cơn mưa ngày ấy. Vì... từ giây phút này, trái tim em sẽ phải quên anh.

Anh đi. Em vẫn tin rằng anh đã quyết định đúng. Trong mắt em, anh vẫn là người đàn ông tốt. Vì sao ư? Vì anh đã không bỏ rơi người con gái đợi chờ mình 8 năm để đến với em - người chỉ mới quen anh 8 ngày. Anh đã không giấu giếm khi kể em nghe về người ấy. Và như thế là anh đã không hề có ý lừa dối em, phải không anh?

Em biết, trái tim là để yêu thật thà. Và lý trí để đưa ra quyết định nào tốt nhất. Cả anh và em đều đã làm đúng, anh nhỉ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét