Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Kinh doanh thân xác...nghề HOT thời @ (Phần I )

. Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

PHẦN MỘT : GÁI QUÊ LÊN TỈNH
Thái Thảo trước đây là công nhân của một Công ty may xuất khẩu X… trong một khu chế xuất ở Sài Gòn. Đầu năm 2008 khi mọi người chúng ta chưa thấy có dấu hiệu của một cuộc suy thoái kinh tế khắp hoàn cầu sắp xảy đến, nhưng các chủ hàng từ nước ngoài đã “đánh hơi” được, liền fax qua xin ngừng hợp đồng, lý do Công ty mẹ đang gặp khó khăn về tài chánh. Nếu xuất sẽ không thể mở LC thanh toán.




Không phải chỉ có một Công ty lên tiếng đề nghị, mà đến hai ba Công ty mẹ khác cũng gửi fax qua ào ạt. Rồi không chỉ có những Công ty sản xuất hàng may mặc, mà các Công ty về giày da, túi xách v.v… cũng nhận được những lời đề nghị tương tự.

Giới chủ ở đây cũng rất nhạy bén, nhìn “con ruồi bay qua biết nó giống cái hay giống đực, nếu là giống cái biết nó có còn trinh nữ hay đang bụng mang dạ chửa”. Cho nên giới chủ biết rằng họ không thể nuôi cơm cho một số công nhân thừa thải sắp thất nghiệp, nên đành phải cho “nghỉ việc" một số người.

Thái Thảo lãnh được vài tháng lương cùng lời hứa “khi nào có việc chúng tôi sẽ gửi thư mời đến làm lại”.




Thái Thảo không thể trở về nhà, bây giờ nàng như côi cút từ cha mẹ cho đến anh chị em trong gia đình. Sở dĩ nàng gặp cảnh éo le từ quê lên thành phố là vì một “chuyện đã rồi” để cả đời nàng phải ân hận.

Cái năm Thái Thảo vừa tròn đôi chín, thân thể bắt đầu phát triển trong tuổi dậy thì, cái thằng con ông chủ điền đem tiền bạc cùng những lời hứa hẹn ngọt ngào, dụ dỗ nàng cho hắn “quất” đến lúc mang bầu ba tháng, hắn liền lộ ra bộ mặt sở khanh. Sau khi dúi vô tay Thái Thảo gần chục triệu bạc rồi nói tỉnh bơ “em lên Sài Gòn phá cái thai đi, ba má chưa cho anh cưới vợ. Khi nào anh thành tài sẽ đến hỏi cưới em đàng hoàng”.

Thái Thảo ngây thơ chân chất đã nghe theo lời hắn;nàng lên Sài Gòn đến nhà thương Từ Dũ định nạo thai, không ngờ gặp lũ cò mồi níu kéo chỉ nàng đến nhà một ông bác sĩ “vườn” hành nghề “nạo vét”, thế là xong “cuộc đời” một con người sắp chào đời !



Thời gian này Thái Thảo đang buồn, lý do thứ nhất không thấy thằng sở khanh lên thăm hỏi, chắc nó muốn dứt tình luôn. Thứ nhì, nàng không thể trở về quê, bởi gia đình và hàng xóm đều biết nàng không còn con gái, đã “ăn cơm trước kẻng”; trước đó ai cũng biết nàng và thằng sở khanh thường xà nẹo bên nhau, “lửa gần rơm” có ngày cũng cháy mới “lòi ra mặt chuột” biết tất cả sự tình ! Thứ ba, tiền thằng sở khanh đưa đến giờ đã gần cạn.

Đôi khi Thái Thảo nghĩ vớ nghĩ vẫn, nhìn hình dáng mình trong gương thấy còn sắc nước lắm, bề nào nàng cũng thuộc vào loại “gái một con trông mòn con mắt”, và tuổi tác mới chỉ gần hai mươi. Đi tìm việc làm dễ ợt nơi chốn Sài thành này.


Ý nghĩ của Thái Thảo cũng là ý nghĩ của mụ Hai Sương. Mụ ta làm chủ dãy phòng trọ cho nữ công nhân thuê, trước đây và hiện giờ thuộc dân “má mì” chính gốc. Thời gian làm mụ già đi, nay mụ chỉ mở phòng trọ nhằm tìm em út cung cấp cho mấy điểm cần “hàng” ngon "hàng" đẹp.

Mụ Hai Sương thấy Thái Thảo ăn uống cần kiệm, ngày ngày đi đến mấy nơi giới thiệu việc làm để xin việc; có lẽ mụ tưởng nàng là gái hãy còn “zin”, nên bước đầu còn dò dẫm :




- Mấy ngày nay con Thảo đi tìm việc làm đã có nơi chưa ?

Thái Thảo lắc đầu đáp :

- Ở Sài Gòn người mới như con đi tìm việc làm đàng hoàng đông quá, chắc con tìm nghề tiếp viên làm cho rồi.

Mụ Hai Sương liền mở to mắt ngạc nhiên khi nghe nàng nói muốn đi làm nghề tiếp viên, mới hỏi tới :

- Bộ con Thảo không còn “zin” hay sao mà đòi vô làm mấy chỗ đó ?!

Thái Thảo thật tình kể lại đầu đuôi tại sao nàng từ quê lên tỉnh, rồi tiếp :

- … Con có mấy đứa bạn cũng ở dưới đó lên đây đều đi làm nghề này. Bây giờ tụi nó có xe tay ga chạy ào ào thấy mà ham !

- Ậy, cái con Thảo này mày ngu quá, dù không còn “zin” nhưng tội gì nhảy vô mấy chỗ đó làm, cho mấy cha say rượu rờ mó lung tung, rồi khi về nó “poa” được năm ba chục ngàn, hà tiện cả mấy năm mới mua nổi chiếc xe. Người vừa trẻ, vừa đẹp như mày, để tao giới thiệu cho lấy một ông đang tìm vợ bao, tháng tháng thằng chả cung cấp cho vài triệu, mày chỉ nằm ngửa mà ăn, sướng lắm con ơi !



Thái Thảo thấy cuộc đời nàng đâu còn gì, trinh tiết đời con gái không còn, sự học thì dở dang chưa qua hết bậc phổ thông, còn nghề nghiệp chỉ biết may vá không chuyên; ở đất Sài Gòn nếu không làm tiếp viên thì còn làm nghề nào tìm việc cho dễ dàng, không lẽ đi làm “oshin” lau nhà, giặt đồ, nấu cơm ? mà chưa chắc nàng đã làm được, bởi khi còn ở dưới quê những công việc đó đều do má và mấy em nàng làm hết rồi.

Nên nghe mụ Hai Sương đề nghị, Thái Thảo lại nghĩ tới, đôi khi “ông già” đó mà “chịu đèn” thì nàng thật may mắn, sẽ có tương lai hơn, làm vợ bé còn hơn bị thằng sở khanh chơi hoa rồi lại bẻ cành. Tuy vậy nàng cũng muốn “thủ” cho chắc , vì từng đọc qua sách báo, biết người như nàng lúc ban đầu cũng lận lưng được vài chục triệu, tuy không bằng mấy đứa con gái “bán trinh” được một lúc năm ba cây vàng. Vì vậy nàng ra điều kiện với mụ Hai Sương :


- Tui nghe người ta nói, lúc đầu ổng phải cho vài chục triệu dằn túi thì tui mới tin được.

Mụ Hai Sương thuộc dân cáo già, hồ ly tinh, chuyên làm môi giới, nhất là nghề bán trôn nuôi miệng thứ nào mà mụ chưa từng trải qua. Liền lẹ làng gật đầu :

- Chuyện nhỏ mà con, để tao lo. Nhưng có tiền phải “thưởng” lại tao phân nửa đó, chịu thì tao giới thiệu cho chỗ đẹp.

Thái Thảo bắt đầu sa chân vào nghề “gái bao”, những chỉ được hơn nửa năm thì đứt gánh, lý do vì ông chồng già “hết xí quách” kia đã nổi ghen khi thấy nàng lơi lã, cợt nhả với mấy tay trai tráng khoẻ mạnh hay đến nhà thăm mụ Hai Sương.


Mà nàng có tội với ông chồng hờ đó thật. Mụ Hai Sương thường tỉ tê :

- Cha Năm hết xí quách rồi – ý nói ông chồng hờ của nàng - còn con Thảo là gái mới lớn, ăn quen chắc nhịn không quen. Tao có mấy thằng em muốn sáp vô mày. Nếu chịu tao nói tụi nó làm “bảo kê” cho, mày hết sợ ai trên đời.

Mụ Hai Sương đánh trúng tâm lý của Thái Thảo, từ lâu thường bắt gặp những khuôn mặt dữ dằn hay nhìn nàng sói mói, đôi khi còn tỏ ra sàm sở “cho anh ôm được không, ôm thằng cha già đó đâu bằng ôm anh !”, cho nên nàng ít dám đi ra ngoài, sợ đi đêm có ngày gặp ma, tụi nó mà “bề hội đồng” chắc nàng có sống cũng khó mà nuôi.

Làm vợ bao không xong, đi cặp bồ với bọn “mặt rô” chỉ toàn bị lợi dụng thân xác không được đồng nào, thà đi làm đỉ còn hơn. Quá chán nản, Thái Thảo đành đút lót tiền cho bọn “tuyển lao động” xin vô làm trong Công ty may được gần hai năm; giờ đây lại thất nghiệp. Nên đôi lúc nàng thường tâm sự với mụ Hai Sương :


- Má Hai coi có ông nào chịu bao con như trước, giới thiệu cho con một ông.

Mụ Hai Sương liền lắc đầu quầy quậy, đáp :

- Thời buổi kinh tế khó khăn, người ta thích đổi món thì đi ăn bánh trả tiền “rốp rẻng”, còn vụ bao gái giờ đây khó tìm người lắm, con ơi.

Khi thất nghiệp, ăn không ngồi rồi cũng đâm buồn, tối tối Thái Thảo lấy xe lái ra bờ kè ngồi ăn nghêu sò ốc hến để giải sầu, cũng là nơi có thể gặp gỡ các đấng mày râu hảo ngọt, may ra đời nàng sẽ hết khốn khổ như lúc này. Một hôm Thái Thảo gặp ngay hai con bạn đồng nghiệp, đồng cảnh đang hớn hở ngồi “ăn nhậu” cười nói tíu tít; hình như con Hồng Xuyến, con Tuyết Nhung đang vui hơn buồn. Thái Thảo mới hỏi :

- Bộ tìm được chỗ làm mới hay sao mà bọn mày ngồi đú đởn vậy ?!

Thái Thảo đã nghe con Tuyết Nhung, đứa bạn lớn hơn nàng cả năm ba tuổi, đang đả đớt trả lời câu hỏi của nàng :

- Tụi tao sắp đi xuất khẩu lao động rồi.

- Ngon vậy, có mối nào chỉ dùm, tao đi luôn một lượt.

Con Hồng Xuyến đã đáp thay :

- Hôm trước tụi cò dẫn mối tụi này đi lấy mấy thằng “Cờ-rê” (Korea) nhưng không được – rồi nó chửi thề - Mẹ mấy thằng “Cờ-rê” già chát mà dám chê tụi tao thuộc gái già, mày thấy có tức cành hông không ?! Tao với con Nhung liền nhờ tụi cò đăng ký đi làm “ôshin” tận bên Tàu rồi, chi phí nhẹ nhàng mà mỗi tháng kiếm được vài ngàn tệ, làm chừng một năm là có vốn vù về tìm một chồng cho ấm tuổi về già.

Nhưng cuộc đời nào phải như vậy. Bởi Thái Thảo, Hồng Xuyến và Tuyết Nhung bị bọn buôn người lừa qua cửa khẩu để hành nghề mại dâm, không biết có ngày về hay không.

Để biết tình cảnh các cô “thợ may tay” này đang sinh sống ra sao trên đất khách, người viết xin trích một phóng sự khác sau đây của bạn Ngọc Tống, đăng trên một trang web khác :


PHẦN HAI : KINH DOANH THÂN XÁC

Tôi không nghĩ rằng đến một lúc nào đó, tôi có thể viết về những con người tôi đã gặp, kể lại những câu chuyện mình đã nghe, đã phải chứng kiến đầy tủi nhục ở bên xứ người như thế này.

Câu chuyện về những kiếp má hồng đã bán hết những cái gì có thể bán được tại một trong những trung tâm tình dục lớn và tự do nhất châu Á...

Tại đây, người ta mua dâm và bán dâm mà không e thẹn lắm. Người ta thuê cửa hàng, rồi đóng thuế môn bài hẳn hoi để được “kinh doanh thịt người”. Và, cũng tại đây, người ta vẫn chiều chuộng dục vọng của mình một cách vô lối và mù quáng...

Giáp biên là một khu vực có quá nhiều người Việt sinh sống làm ăn. Vì vậy, tại đây đồng tiền Việt và đồng tiền nước bạn được sử dụng song hành. Thế nhưng, lực lượng thương gia người Việt còn thua xa số lượng những phụ nữ trẻ người Việt sang đây hành nghề mại dâm.

Trong thực tế, đã có rất nhiều thiếu nữ nhẹ dạ trong nước đã bị lừa bán sang những tổ quỷ này để phải sống kiếp nô lệ tình dục trong nhiều năm trời. Thế nhưng, trong số hàng trăm phụ nữ đang làm cái nghề rất đặc biệt này, thật buồn là rất nhiều người qua lại đây với một tinh thần “tự nguyện đến xả thân” để kiếm tiền.

Gọi là khu thương mại nhưng ban ngày, ở đây khá vắng người. Chỉ sau 16h mỗi ngày, thiên đường này mới hiện nguyên hình, giống như cái tên mà người ta vẫn gọi : Tất cả những ki ốt có được treo biển là nhà nghỉ hay quán karaoke hay không, đều thấy xuất hiện những cô gái trẻ, áo quần thiếu vải đứng ngồi nói chuyện và có những cử chỉ tình tứ, mời gọi với bất cứ những người đàn ông nào đi ngang qua.

Bảy giờ tối, khi ánh điện trang trí trên những con đường nhấp nháy sáng, những người đàn ông, trẻ có, già có, xuất hiện rất đông, giống như là họ vừa từ dưới địa ngục chui lên. Tôi một mình đánh bạo tạt vào một ki ốt của 5 cô gái Việt, người ngồi trên ghế nhựa, người nằm trễ nải, quần áo xộc xệch trên chiếc ghế sô pha đã rách nham nhở bắt chuyện.






Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét